Mindfulness in Daily Life
Lord BUDDHA, at the time when you manifested on this Earth as Shakyamuni Buddha, you devoted your whole life to liberating beings from their suffering. At that time there were no airplanes, steamships, trains, or buses. Despite this, you traveled on foot to visit the various small kingdoms in the plain of the Ganges. You walked wherever you wanted to go, taking every step-in mindfulness. For the forty-five years during which you taught and practiced mindfulness, wherever you went you brought the energy of solidity and freedom. You liberated kings, ministers, generals, spiritual leaders, businessmen, intellectuals, rich and poor, as well as thieves, prostitudes and butchers from their suffering. You career of understanding and love has had a deep and lasting influence on so many generations of people throuhout the world. I, your disciple, vow to practice sincerely with joy and peace so i can participate in the career of understanding and love which you have transmitted to me. I shall practice dwelling peacefully and happily in the present while I am sitting, walking, speaking, listening, eating, and working. I vow to practice mindfulness when I go to work, when I cook, do the laundry, sweep the courtyard, plant vegetables, dribe the care, and do the shopping. I know that practicing mindfulness in all my daily activities brings lightness, joy, peace, and freedom into myself and everyone around me.
Lord Buddha, there are those of us who have to drive or take the train for one hour to get to work. At the end of the day, it takes us another hour to get home. When we arrive, we are already tired. Then we still have to cook, eat, and clean up. Day after day we live like this; we are always busy. We also have to worry about paying the bills, the mortgage, the electricity, the water, the telephone, and taxes. There are also other problems like sickness, medicine, unemployment, and car accidents, which put a great deal of pressure on us in our daily lives and cause us much anxiety and fear. Many of us are always in a hurry. We hurry to finish one thing to do something else, and one task always follows another. If we have nothing to do, we cannot bear it, so we fill our time with countless projects and errand. One hundred years flash past like a dream. I do not want to live like that. I want to live at ease and deeply every moment of my daily life. I want to practice living happily in the present moment. I want to do less work and to work in such a way so that every moment of my work brings me joy.
When I am driving, I shall not allow myself to think about the past or the future or allow my plans or anxieties to pull me away from reality. I shall follow my breathing and be aware that all my ancestors are in the car with me. For instance, I can imagine that my grandfather is driving with me, although in the past perhaps my grandfather did not know how to drive. I see my grandfather in me and I look at what is happening around me with the eyes of my grandfather. Lord Buddha, I also see that you are driving the car for me, and you drive very mindfully. Whenever I stop at a red light, I return to my breathing, relax, and smile. The red light is a bell of mindfulness, reminding me to return to the present moment. I feel gratitude to the red light as one of my practice friends reminding me to return to mindfulness. When there is a traffic jam I know how to breath and smile, practicing: “I have arrived, I am home.” Life is present in this moment. Every breath brings me back to the present moment to be in touch with life. I know that driving mindfully I shall not be tense; I shall have joy and the opportunity to look deeply. When other people are driving me, I shall also practice like this. I shall follow my breathing, and I shall have an opportunity to be in touch with the wheat fields, the rolling hills, the rivers, or oceans that we are passing. I shall find skillful ways to remind the driver and other people who are in the car to practice with me so that throughout the journey we shall have the opportunity to produce mindfulness, concentration, and joy.
Touching the Earth
I touch the earth before Buddha Shikhin, Buddha Vishvabhu, and Buddha Krakkucchandha. [Bell]
Đức Thế Tôn Đang Lái Xe Cho Con
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, trong thời gian hóa thân Thích Ca Mâu Ni của Ngài còn tại thế, đức Thế Tôn đã để hết cuộc đời để làm việc độ sinh. Hồi ấy không có máy bay, tàu thủy, xe lửa hay xe buýt. Vậy mà đức Thế Tôn đã có mặt nhiều lần trong bao nhiêu quốc gia miền lưu vực sông Hằng. Đức Thế Tôn đã chỉ đi bộ. Mà bước chân nào Ngài cũng đi trong chánh niệm. Ngài đem tới mọi nơi năng lượng vững chãi và thảnh thơi của Ngài. Ngài đã thực tập phép hiện pháp lạc trú trong bốn mươi lăm năm hành đạo và hóa độ. Ngài đã độ từ vua quan, tướng lãnh, đạo sĩ, thương gia, trí thức, phú hộ, nông dân cho đến tướng cướp, gái làng chơi và người đổ thùng. Sự nghiệp của Ngài rất vĩ đại và đã được tiếp nối lâu dài trong tương lai. Chúng con đệ tử của Ngài, chúng con nguyện hết lòng thực tập để tham dự vào sự nghiệp ấy. Chúng con nguyện học theo phép hiện pháp lạc trú, không những có hạnh phúc trong lúc thực tập thiền ngồi, thiền đi, nói năng, lắng nghe, ăn cơm trong chánh niệm mà còn trong lúc làm việc nữa. Chúng con nguyện thực tập chánh niệm trong lúc nấu cơm, giặt áo, quét sân, trồng rau, lái xe, đi chợ, đi làm, sản xuất và tiêu thụ.
Bạch đức Thế Tôn, có những người trong chúng con phải lái xe hoặc đi tàu điện một giờ mới tới sở làm và làm việc xong phải tốn thêm một giờ đồng hồ nữa mới về tới nhà. Về tới thì đã mệt mà còn phải nấu cơm, ăn cơm và dọn dẹp nữa. Ngày này sang ngày khác chúng con sống như thế, luôn luôn bận rộn, lại phải lo trả tiền nhà, tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại và tiền thuế má. Ngoài ra còn có các vấn đề như đau ốm, thuốc men, thất nghiệp, tai nạn dọc đường... khiến cho chúng con phải sống một cuộc sống có nhiều áp lực, một cuộc sống nhiều lo âu và sợ hãi. Nhiều người trong chúng con lúc nào cũng sống
gấp gáp, đang làm công việc này thì muốn làm cho mau xong để làm việc khác. Mà công việc thì cứ hiện ra tới tấp, việc này chưa xong thì việc khác đã tới. Rồi chúng con lại bị ràng buộc vào thói quen: không làm việc thì không chịu nổi, do đó mà cả cuộc đời trở nên bận rộn, một trăm năm đi vèo qua như một giấc mơ. Chúng con không muốn sống một cuộc sống như thế. Chúng con muốn sống thảnh thơi và sống sâu sắc mỗi giây phút của sự sống hàng ngày. Chúng con muốn thực tập hiện pháp lạc trú. Chúng con muốn làm việc ít lại, và làm việc như thế nào để mỗi giây phút đều đem tới niềm vui. Trong khi lái xe, con sẽ không để tâm suy nghĩ đến chuyện quá khứ và tương lai hoặc để những dự án hay những niềm lo lắng kéo con đi. Con theo dõi hơi thở để thấy rằng ông nội con cũng đang lái xe với con, dù ngày xưa ông nội chưa từng biết lái xe. Con thấy ông nội con trong con một cách rõ ràng và con có thể nhìn với mắt của ông nội con để quán sát. Con cũng có thể thấy đức Thế Tôn đang lái xe cho con, và Thế Tôn lái xe rất chánh niệm. Mỗi khi dừng lại ở đèn đỏ, con nhìn đèn đỏ mỉm cười, dựa lưng vào ghế, buông thư và trở về với hơi thở. Đèn đỏ như một tiếng chuông chánh niệm nhắc con trở về với giây phút hiện tại. Con mỉm cười và biết ơn đèn đỏ như một người bạn tu nhắc con trở về chánh niệm. Khi đường kẹt xe, con sẽ biết thở và mỉm cười, thực tập đã về, đã tới. Sự sống có mặt trong giây phút hiện tại, mỗi hơi thở của con đưa con về giây phút hiện tại để tiếp xúc với sự sống. Con biết lái xe như vậy con không bị căng thẳng mà lại có niềm vui và cơ hội quán chiếu. Khi có người khác lái xe cho con đi thì ngồi trên xe con cũng thực tập như thế. Con theo dõi hơi thở và có cơ hội tiếp xúc với đồng ruộng, đồi nương hay sông biển bên ngoài. Con sẽ tìm cách khéo léo nhắc người lái xe và những người khác ngồi trong xe thực tập với con, để cho trong suốt chuyến đi chúng con có dịp chế tác được chánh niệm, chánh định và niềm vui.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống trước Bụt Thi Khí, Bụt Tỳ Xá Phù và Bụt Câu Lưu Tôn (C)