Mindful Eating

Lord BUDDHA, when I am eating, I remind myself that I should only eat what nourishes me and prevent illness. What I eat can make me healthy or make me sick. When I go shopping, when I cook, and when I eat, I shall give rise to mindfulness and not bring into my body the kind of food which makes me heavy and unwell. However, appealing the food may be, if it is not health, I shall not eat it. When I eat unhealthy food, I put stress on my body, and I make my ancestors and descendants in me feel heavy and oppressed.
Lord Buddha, while eating I shall also observe that I am eating with the aim of preserving my life. The aim of my life is to study and practice to transform my afflictions and to liberate people and all other species from their suffering. I shall receive food with this awareness. I shall remember with gratitude that I am receiving the food because I want to make progress on the path of love and understanding. Lord Buddha, when you sat and ate with the Sangha body you nourished happiness and compassion in yourself and in countless other beings. I value the time I have to eat together with the Sangha or with my family. I sit upright, at ease, and practice eating in such a way that I have joy, peace, and freedom as I eat. I eat slowly, aware of what I am eating, and I chew the food carefully, about thirty times, until it becomes liquid, and then I swallow it. From time to time, I stop and look at my spiritual or blood family with whom I am eating. The powerful energy of mindfulness and concentration in the Sangha protects and supports me. While eating, I also produce the energy of mindfulness and concentration to nourish my Sangha body.
Lord Buddha, I know that you sat and ate in this way with your Sangha and I am sure that the monks and nuns were very happy sitting and eating in your presence, whether on the Vulture Peak, in the Bamboo Grove, in the Jetta Grove, or in the Great Forest near to the town of Vaishali. I know that today while I am sitting and eating with the Sangha, if I have enough mindfulness and concentration, I shall also be able to see that I am eating with you, the Tathagata, and I shall be able to see you looking at me and smiling. Lord Buddha, I promise that I shall always eat together with the Sangha so my practice of mindfulness will be solid as I eat. I vow that I shall not eat alone in my room or at times when the Sangha is not eating except when I am sick or have some special service to perform which prevents me from returning home in time to eat with the Sangha.
Dear Buddha, I promise that I shall transform my habit of eating a snack whenever I feel some affliction such as loneliness or anxiety. I shall practice mindful breathing to recognize and embrace my feelings, rather than going to the refrigerator and taking food to fill up the vacuum in myself or to dissolve my anxiety.
Touching the Earth
Lord Buddha, I touch the earth three times before you to express my regret for how I have consumed in the past. I vow that I will eat and drink in the way you have taught in order to be an example for my descendants. [Bell]

Che Lấp Sự Trống Trải

Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, trong khi ăn con còn tự căn dặn mình là chỉ nên ăn những thức có tác dụng nuôi dưỡng và ngăn ngừa tật bệnh. Con đã có kinh nghiệm về sự thật bệnh tùng khẩu nhập, vì vậy khi đi chợ, khi nấu và khi ăn con biết con phải phát khởi chánh niệm để đừng đưa vào cơ thể những thức ăn có thể tạo ra sự nặng nề và bệnh tật trong cơ thể, dù những thức ăn ấy rất hấp dẫn đối với chúng con. Dù chúng có ngon mấy mà chúng không lành thì chúng con cũng sẽ không ăn. Ăn những thức ăn ấy vào, chúng con sẽ đầy đọa cơ thể chúng con và làm cho tổ tiên và con cháu trong con nặng nề và bị đầy đọa.

Bạch đức Thế Tôn, trong khi ăn cơm con cũng quán chiếu rằng đời sống của con có một mục đích, đó là tu học để chuyển hóa phiền não và độ thoát cho đời. Rồi con tiếp nhận thức ăn với ý thức ấy. Vì muốn đi tới trên con đường thực tập hiểu và thương, nên con tiếp nhận thức ăn này với lòng biết ơn. Thế Tôn, được ngồi ăn cơm trong tăng thân để nuôi dưỡng hạnh phúc và từ bi như thế, con rất trân quý giờ phút của những bữa ăn. Con ngồi rất thẳng, rất thoải mái, và con tập ăn như thế nào để có hạnh phúc và thảnh thơi trong khi ăn. Con ăn chậm rãi, con biết con đang ăn gì, và con nhai kỹ thức ăn, thường là con nhai tới ba mươi lần đến khi thức ăn trở thành chất đề hồ thật ngon ngọt con mới nuốt. Thỉnh thoảng con dừng lại và tiếp xúc với gia đình tâm linh hay gia đình huyết thống có mặt quanh con. Năng lượng chánh niệm và chánh định hùng hậu của tăng thân đang bảo hộ và nâng đỡ con, trong khi ăn con cũng chế tác năng lượng niệm và định để nuôi dưỡng tăng thân.

Con biết đức Thế Tôn đã ngồi ăn như thế với tăng đoàn nguyên thủy, và chắc chắn là các vị xuất gia ngày xưa đã có rất nhiều hạnh phúc đã được ngồi ăn cơm với Thế Tôn, dù ở trên núi Thứu, trong vườn Trúc Lâm, ở tu viện Cấp Cô Độc hay tại rừng Đại Lâm gần thành phố Vaisali. Con biết ngày hôm nay trong khi ngồi ăn cơm với đại chúng, nếu con có đủ niệm và định thì con cũng thấy được là con đang được ngồi ăn cơm với đức Thế Tôn, và con thấy đức Thế Tôn đang nhìn con mỉm cười. Con xin hứa với Thế Tôn là con sẽ chỉ ăn cơm với đại chúng để sự thực tập của con được vững chãi, con nguyện sẽ tránh việc ăn riêng trong phòng và ngoài những bữa ăn của đại chúng, trừ trường hợp con có bệnh hoặc có công tác đi xa không về kịp để ăn cơm với tăng thân. Con xin hứa với đức Thế Tôn là sẽ bỏ thói ăn vặt, mỗi khi thấy có phiền não như cô đơn hay lo lắng trổi dậy, con sẽ thực tập hơi thở chánh niệm để nhận diện và ôm ấp chúng mà không tìm tới tủ lạnh, lấy thức ăn để ăn mà che lấp sự trống trải hoặc lo lắng trong con.
Địa Xúc
Con xin phép đức Thế Tôn cho con lạy xuống ba lạy để sám hối những lỗi lầm về ăn uống mà con đã phạm, và phát nguyện rằng con sẽ ăn uống theo lời đức Thế Tôn chỉ dạy để làm gương cho đàn con cháu của chúng con. (C)