Living Deeply
Lord BUDDHA, by nourish the awakened understanding of impermanence in me, I have understood clearly the Five Remembrances that you have taught us to meditate on every day.
1. I am of the nature to grow old; there is no way I can escape growing old.
2. I am of the nature to have ill health; there is on way I can escape having ill health.
3. I am of the nature to die; there is no way I can escape death.
4. Everything that I cherish and value today I shall in the future have to be separated from.
5. My only true inheritance is the consequences of my actions of body, speech, and mind. My actions are the ground on which I stand.
Thanks to nourishing the awareness of impermanence, I am able to cherish each day. World Honored One, you knew how to use your time, health, and youth to lead a career of liberation and awakening. I am determined to follow your example, not running after power, position, fame, and profit. I no longer want to waste my time. I vow to use my time and energy to practice transforming my afflictions, giving rise to understanding and love. Lord Buddha, as you descendant and your continuation, I vow to practice so that your career of understanding and love can continue to live in all future generations of practitioners. By nourishing the awareness of impermanence, I see the precious presence of the people I love: my parents, teachers, friends, and fellow practitioners. I know that my loved ones are as impermanent as I am. There are times when I am forgetful, and I imagine that my loved ones will be alongside me forever, or for as long as my life lasts. I think that they will never grow old, they will never be sick, and they will never be absent from me. I do not value their presence. I do not find joy and happiness in being with them. Instead I speak and behave unkindly. At times, I even have a secret wish that my loved ones would go far way from me when I feel irritated with them. I have made them suffer, I have made them sad and angry, because I have not known how to value them. I am aware that at times I may have treated my father, mother, brother, sister, teacher, Dharma brothers and sisters, or partner in these thoughtless, cold, and ungrateful ways.
Lord Buddha, with all my heart I express regret for these faults. I shall learn how to say things like: “Father, you are still alive with me and it makes me so happy.” “Brother or sister, you are a solid presence alongside me. To have you in my life gives me much joy.” “Mother, I am a very lucky person to have you in my life.” Sister or brother, you refresh me and make my life more beautiful.” I vow to practice using loving speech, first of all towards those I love closely and after that towards everyone.
Touching the Earth
Lord Buddha, the teacher of gods and humans, please be my witness. [Bell]
Respected teacher of filial piety, Mahamaudgalyayana, please be my witness. [Bell]
Respected teacher who humbly hid his deep understanding, Rahula, please be my witness. [Bell]

Tuệ Giác Vô Thường - Trân Quý Người Thương
Khải Bạch
Kính lạy đức Thế Tôn, nuôi dưỡng tuệ giác vô thường trong con, con hiểu rõ được những gì Thế Tôn từng dạy chúng con quán niệm hàng ngày:
- Tôi thế nào cũng phải già, tôi không thể nào tránh khỏi cái già
- Tôi thế nào cũng phải bệnh, tôi không thể nào tránh khỏi cái bệnh
- Tôi thế nào cũng chết, tôi không thể nào tránh khỏi cái chết
- Những gì tôi trân quý hôm nay, ngày mai tôi cũng phải xa lìa...
Nhờ nuôi dưỡng tuệ giác vô thường con thấy con phải trân quý ngày tháng của con, tuổi trẻ của con, sức lực của con và vì vậy con không còn muốn lãng phí tháng ngày, tuổi trẻ và sức lực của con. Con nguyện sống cho sâu sắc, con nguyện trân quý ngày tháng, sức lực và tuổi trẻ của con. Thế Tôn đã biết sử dụng ngày tháng, sức lực và tuổi trẻ của Ngài để làm nên sự nghiệp giải thoát và giác ngộ, và để trao truyền sự nghiệp ấy lại cho chúng con. Chúng con cũng muốn được như Thế Tôn, biết sử dụng thì giờ, tuổi trẻ và sức lực của chúng con không phải để chạy theo quyền hành, chức vị, danh vọng và tài lợi, mà để tu tập chuyển hóa phiền não, phát khởi tuệ giác, chế tác thương yêu. Là con cháu của đức Thế Tôn, là sự tiếp nối của đức Thế Tôn, chúng con nguyện sẽ thừa đương sự nghiệp của Ngài vì các thế hệ tương lai. Nuôi dưỡng tuệ giác vô thường, con thấy sự có mặt quý giá của những người con thương, từ cha, mẹ, thầy, bạn, anh em, chị em của con trong đời và trong đạo. Con biết người thương của con cũng vô thường như con, thành ra con trân quý sự có mặt của người ấy. Có những lúc con thất niệm và u mê cứ ngỡ rằng người ấy sẽ có mặt bên con suốt đời, và cứ có mặt như thế mãi, sẽ không bao giờ già, sẽ  không bao giờ bệnh và sẽ không bao giờ vắng mặt trong cuộc đời của con. Vì vậy cho nên con đã không trân quý sự có mặt của người ấy, đã không tìm thấy niềm vui và hạnh phúc nơi sự có mặt của người ấy mà còn nói năng và hành xử không dễ thương với người ấy, thậm chí còn muốn người ấy đừng có mặt trong những lúc con bực mình. Con đã từng làm cho người ấy khổ đau, chán nản, buồn tủi và giận hờn vì thái độ không biết trân quý của con. Người ấy có thể là cha, là mẹ, là anh, là chị, là em, là thầy, là sư anh, sư chị, sư em của con, hay là người mà con đã cam kết làm bạn đồng hành. Con đã đối xử lạnh nhạt và tệ bạc với người ấy. Con xin thành tâm sám hối tội lỗi ấy của con với đức Thế Tôn. Con xin hứa với đức Thế Tôn là con sẽ không làm như thế nữa. Con sẽ học nói những câu như: có cha còn sống bên con, con sung sướng quá, có anh (chị) vững chãi bên em, em rất vui mừng, có mẹ còn sống bên con, con thật có phúc đức lớn, có em tươi mát bên anh (chị), anh (chị) thấy cuộc đời đẹp ra v.v... Con xin nguyện sẽ tập nói lời ái ngữ, trước nhất với những người con thương và sau đó với tất cả mọi người.
Địa Xúc
Xin bậc Thầy Của Cả Hai Giới Thiên Và Nhân chứng minh cho con. (C)
Xin Tôn Giả Đại Hiếu Mục Kiện Liên chứng minh cho con (C)
Xin Tôn Giả Mật Hạnh La Hầu La chứng minh cho con (C)