Recognizing Feeling and Emotions

Lord BUDDHA, thanks to practicing mindful breathing and walking, I am aware of what is happening around me. I can recognize different mental formations as they arise. I know that the wounds of my ancestors and my parents, as well as wounds from my childhood until now, still lie deep in my consciousness. Sometimes painful feelings associated with sadness rise up in me and if I do not know how to recognize, embrace, and help them to calm down, I can say things and do things that cause division or a split in my family or my community. When I cause division around me, I also feel divided in myself. Lord Buddha, I am determined to remember your teachings, to practice mindful breathing and walking and produce more positive energy in my daily life. I can use this energy to recognize the painful feelings in me and help them to calm down. I know that suppressing these feelings and emotions when they come up will only make the situation more difficult.
Lord Buddha, thanks to your teachings, I know that these feelings and emotions for the most part arise from narrow perceptions and incomplete understanding. I have wrong ideas about myself and other people. I have ideas about happiness and suffering that I can not let go of. I have already made myself suffer a great deal because of my ideas. For example, I have the idea that happiness and suffering come from outside of myself and are not due to my own mind. My ways of looking, listening, understanding, and judging have made me suffer and have made my loved ones suffer. I know that by letting go of these ideas I will be happier and more peaceful in my body and mind. By letting go of my narrow ideas and wrong perceptions, my painful feelings and emotions will no longer have a basis to arise.
Lord Buddha, I know that I still have so many wrong perceptions that prevent me from seeing things as they really are. I promise that from now on I shall practice looking deeply to see that most of my suffering arises from my ideas and perceptions. I shall not blame others when I suffer but shall return to myself and recognize the source of my suffering in my misperceptions and my lack of deep understanding. I shall practice looking deeply, letting go of wrong perception, and helping other people let go of their wrong perception so that they can also overcome their suffering.
Touching the Earth
Homage to the Bodhisattva of Great Understand, Manjushri. [Bell]
Homage to the elder of Great Understanding, Shariputra. [Bell]
Homage to the elder who recorded the teachings, Ananda. [Bell]

Vọng Tưởng Là Nền Tảng Khổ Đau

Khải Bạch
Kính bạch đức Thế Tôn, nhờ thực tập hơi thở và bước chân chánh niệm, con nhận diện được những gì đang xảy ra chung quanh con và con cũng nhận diện được những tâm hành đang biểu hiện trong con. Con biết con còn mang trong chiều sâu tâm thức con những vết thương của tổ tiên và của cha mẹ con để lại, và những vết thương đã được gây ra từ những năm con còn thơ ấu cho đến bây giờ. Có lúc những cảm thọ và những cảm xúc đau buồn nổi dậy trong con, và nếu con không biết cách nhận diện, ôm ấp và làm cho chúng lắng dịu xuống thì con có thể nói những lời và làm những điều gây đổ vỡ trong gia đình hay trong đoàn thể con, và như vậy là con lại gây thêm đổ vỡ trong chính bản thân con nữa. Con xin nhớ lời đức Thế Tôn chỉ dạy, thực tập hơi thở và bước chân chánh niệm để chế tác thêm năng lượng trong đời sống hàng ngày. Với năng lượng đó con có thể nhận diện các cảm thọ và cảm xúc đau buồn trong con và giúp cho chúng lắng dịu xuống. Con biết là con không nên đè nén và đàn áp những cảm thọ và cảm xúc ấy khi chúng trào lên, bởi vì làm như thế chỉ làm
cho tình trạng càng khó.

Nhờ đức Thế Tôn chỉ dạy, con biết các cảm thọ và cảm xúc ấy một phần lớn đều phát sinh từ tri giác và nhận thức hạn hẹp của con. Con có những ý niệm sai lầm về con và về người khác, con có những ý niệm về hạnh phúc và về khổ đau mà con không buông bỏ được cho nên con khổ. Con đã tự làm khổ con rất nhiều vì những ý niệm ấy, ví dụ ý niệm cho rằng hạnh phúc và đau khổ là do tự bên ngoài đi vào chứ không phải là do tâm con tạo dựng. Cách nhìn, cách nghe, cách hiểu và cách phán xét của con đã làm cho con đau khổ và cũng đã làm cho những người thương của con đau khổ. Con biết rằng buông bỏ các ý niệm ấy đi thì con có nhiều cơ hội có hạnh phúc hơn. Một khi buông bỏ được ý niệm chật hẹp và tri giác sai lầm thì các cảm thọ và cảm xúc đớn đau sẽ không còn cơ sở để phát hiện nữa.

Thế Tôn, con xin hứa với Ngài là từ nay trở đi con sẽ tập quán chiếu để thấy rằng phần lớn những khổ đau mà con gánh chịu đều phát xuất từ cách nhìn, cách thấy, cách hiểu của con, từ ý niệm và tri giác của con. Con sẽ không oán trách người khác nữa khi con khổ đau, mà con sẽ trở lại bản thân để nhận diện cội nguồn của những khổ đau ấy trong phạm vi ý niệm và tri giác của con. Con biết con còn rất nhiều vô minh, vì vậy cho nên nhận thức của con thường sai lầm. Thế Tôn gọi những tri giác sai lầm ấy là vọng tưởng. Vọng tưởng là nền tảng khổ đau. Con sẽ tập quán chiếu để buông bỏ vọng tưởng, và con sẽ quán chiếu để giúp người khác buông bỏ vọng tưởng của họ để cho họ có thể vượt thoát khổ đau của họ.
Địa Xúc
Nam mô Bồ Tát Đại Trí Văn Thù Sư Lợi. (C)
Nam mô Tôn Giả Đại Trí Xá Lợi Phất (C)
Nam mô Tôn Giả Khải Giáo A Nan Đà (C)