Everything is Manifestation

Lord BUDDHA, you have taught that people in the world are generally caught in ideas of being and nonbeing, permanence, and annihilation. I know that the idea of an undying self is a wrong view, and I am practicing to look deeply to see that annihilation is also a wrong view. Permanence and annihilation are both extremes. You have taught me that if I am caught in either of these two extremes, I suffer. As part of my daily practice, I shall make an effort to see clearly that my own five skandhas and everything around me are impermanent, but at the same time are not subject to annihilation. With the clear understanding of impermanence, I see that nothing can be said to be a separate self-entity. Everything is a wonderful manifestation that does not have its own separate reality or its own separate nature. This manifests because that manifests, and that manifests because this manifests. This is present in that and that is present in this.
Lord Buddha, I shall listen to your advice and look deeply into impermanence, interdependence, emptiness, and interbeing in order to arrive at the deep realization that all that exists has the nature of no birth and no death, no coming and no going, no being and no nonbeing, no permanence and no annihilation. Lord Buddha, you have opened the door of no birth for us. I only need to follow you and enter that door. I know that the highest aim of a practitioner is to realize the nature of no birth and no death and thus to go beyond the cycle of samsara and attain the greatest freedom. You have been so compassionate to teach us this. Yet, I have wasted much precious time following a worldly career, looking for words of praise, profit, and position. I know I can do better.
Touching the Earth
Lord Buddha, with body, speech, and mind in perfect oneness, I touch the earth before you, the one who is truly and fully awakened, to express my regret for my unskillful and mistaken habits of thought. [Bell]

Cửa Vô Sinh Mở Rồi

Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, như đức Thế Tôn từng dạy, người đời thường kẹt vào các ý niệm có và không, thường và đoạn. Con biết là ý niệm về một linh hồn bất diệt là một tà kiến, cho nên con đang thực tập quán chiếu để thấy được rằng ý niệm đoạn diệt cũng là một tà kiến khác. Con đã được Thế Tôn dạy rằng không nên để vướng vào một trong hai biên kiến ấy, một bên là thường, một bên là đoạn, cho nên con tự nhủ lòng là trong công phu tu tập hàng ngày con phải dụng công nhìn thấy cho rõ tính cách không thường không đoạn của chính năm uẩn con và của sự vật quanh con. Tuệ giác vô thường cho con thấy không có gì được thật sự gọi là tồn tại đích thực, không có gì được thật sự gọi là có, tất cả đều là những biểu hiện tuy mầu nhiệm nhưng không có thực thể riêng biệt, không có tự tính riêng biệt, cái này do cái kia mà biểu hiện, cái kia do cái này mà biểu hiện, cái này có mặt trong cái kia và cái kia đang có mặt trong cái này. Con sẽ vâng lời đức Thế Tôn thực tập quán vô thường, quán duyên khởi, quán không, quán tương tức để chứng nghiệm được sâu sắc tính cách vô sinh bất diệt, không tới không đi, không có không không, không thường không đoạn của các pháp. Cửa vô sinh đã được Thế Tôn mở rộng, con chỉ cần theo lời chỉ dạy của Thế Tôn để đi vào. Con biết mục đích tối hậu của người tu là chứng nhập được vô sinh, thoát được vòng sinh tử để đạt tới tự do lớn. Đức Thế Tôn đã dày công chỉ bảo, đã nhắc nhở chúng con nhiều lần rằng sự nghiệp cao cả nhất của cuộc đời người tu là sự nghiệp giác ngộ, vậy mà con đã phí bỏ bao nhiêu thì giờ quý hóa của con để theo đuổi những sự nghiệp có tính cách thế gian, đi tìm tiếng khen, đi tìm lợi dưỡng, đi tìm địa vị. Con cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
Địa Xúc
Con xin cung kính lạy xuống trước đức Thế Tôn, bậc có trí giác chân thực và toàn diện, để sám hối những vụng về và lỗi lầm ấy.(C)