Living in the Buddha’s House
Lord BUDDHA, I know that because of the merit of my ancestors, in this lifetime I have had the good fortune to be your disciple and participate in your work of understanding and loving. My spiritual family is extensive. It includes the bodhisattva, the holy Sangha, and countless generations of both monastic and lay disciples. Having been born into your family, I am able to abide in the house of the Tathagata, wear the clothes of the Tathagata, eat the food of the Tathagata, and to do the work of the Tathagata. I vow to live in such a way that at every moment of my daily life this awareness is fully present. Whenever I sit in mindfulness with my back upright, my body and mind at ease, and a smile of awakening on my lips, I am sitting in the house of the Tathagata. It is not necessary to sit in the meditation hall to sit in the Tathagata’s house; I can be in the classroom, in the park, in the train station, in a meeting, using the computer, or driving a car. If I know how to sit mindfully, wherever I sit I am in your house. Whenever I return to my breathing, produce mindfulness and concentration, and can be nourished by the energy of peace and joy, I am in the house of the Tathagata. Wherever I walk with solid, free, peaceful, and joyful footsteps, I am walking in the house of the Tathagata. When I am cooking, washing clothes, or tidying up, I need not leave the house of the Tathagata. Whether I am a layperson or a monk or a nun, I have the right to live twenty-four hours a day in the house of the Tathagata.
The clothing I wear does not have to be a ceremonial robe to be called the clothing of the Tathagata. When I wear the clothes of mindfulness, the clothes of the mindfulness trainings, the clothes of modesty, the clothes of a simple and humble life, I am wearing the clothes of the Tathagata. No other kind of clothing is as beautiful and as warm as this. Whenever I eat a meal, giving rise to the mind of gratitude, I can nourish the Tathagata in myself and nourish my teacher and my Sangha. When I eat like this, I am eating the food of the Tathagata. As I am eating the food of the Tathagata, I nourish my body and mind and the body and mind of all generations who have gone before me as well as all generation to come.
As a monk or a nun, I know that from the time I receive the three robes and bowl I shall never need to be afraid of being hungry or cold or not having a house to live in, because I have been accepted in the house of the Tathagata. I have the clothes of the Tathagata to wear and the food of the Tathagata to eat. I know that if I receive and observe the mindfulness trainings and the fine manners, the Fourfold Sangha will nourish me, give me food to eat and clothes to wear.
Lord Buddha, I know that for as long as I feel gratitude, I am happy. I am very grateful to have been introduced to the Three Jewels. The Buddha, Dharma, and Sangha have rescued, nourished, and protected me. I feel gratitude to my parents, teachers, friends, and all living beings. I feel grateful to everyone who has given me the environment and the conditions in which I can practice, transform, and help people to be liberated from their suffering. I vow to live diligently with enough awakening to be able to remember how fortunate I am and how many favorable causes and conditions I have to practice and to be happy. I vow to practice awareness so that the flame of gratitude is always in my heart and I never become ungrateful, full of discontent and criticism. Mindfulness helps me to feel gratitude and because of this I can happily live every moment of my daily life.
Touching the Earth
Lord Buddha, I ask you, the one who has understood the world deeply, the hole Sangha, and my ancestors, to be my witness as I touch the earth three times. [Bell]
Ở Nhà Như Lai
Khải Bạch
Bạch đức Thế Tôn, con không biết nhờ phước duyên nào mà kiếp này con đã được may mắn làm đệ tử đức Thế Tôn và tham dự vào sự nghiệp của Ngài. Con biết gia đình tâm linh của con rất lớn, có các vị bồ tát, các vị thánh tăng và biết bao nhiêu thế hệ Phật tử xuất gia cũng như tại gia đang có mặt trên khắp thế giới. Con biết được sinh ra trong đạo pháp của đức Như Lai thì con được ở nhà Như Lai, mặc áo Như Lai, ăn cơm Như Lai và làm những công việc mà Như Lai đang làm. Con xin nguyện sống như thế nào mà trong mỗi giây phút của đời sống hàng ngày con thấy được rằng là con đang được ở nhà Như Lai, mặc áo Như Lai, ăn cơm Như Lai và làm công việc của Như Lai giao phó. Mỗi khi ngồi mà con biết ngồi cho có chánh niệm, lưng thẳng, thân và tâm thoải mái, có nụ cười tỉnh thức trên môi là con biết là con đang ngồi trong nhà Như Lai. Không những khi ngồi trong thiền đường con mới ngồi trong nhà Như Lai. Khi ngồi ở lớp học, công viên, sân ga, trong một buổi họp, trong lúc sử dụng máy vi tính hay lái xe, con cũng có thể ngồi trong nhà Như Lai. Nếu con biết cách ngồi thì ngồi ở đâu con cũng ngồi trong nhà Như Lai. Mỗi khi con trở về với hơi thở, chế tác được niệm và định trong khi thở thì con được nuôi dưỡng bởi năng lượng an lạc, khi ấy là con đang ở trong nhà Như Lai. Đi đâu mà bước những bước chân vững chãi, thảnh thơi và an lạc là con cũng đang đi qua lại trong nhà Như Lai. Làm bếp, giặt áo, dọn dẹp, con cũng không ra khỏi nhà Như Lai. Là người tại gia hay người xuất gia con cũng có quyền sống hai mươi bốn giờ một ngày trong nhà Như Lai. Áo của con, dù không phải áo tăng già lê hay áo tràng, cũng là áo của Như Lai.
Con mặc áo chánh niệm, con mặc áo trì giới, con mặc áo tam quy, con mặc áo của nếp sống đơn giản và khiêm cung, đó là con mặc áo Như Lai. Không có thứ áo nào mặc đẹp và ấm bằng áo của Như Lai. Mỗi khi con ăn cơm, con làm phát hiện tâm hành của sự biết ơn, con nuôi dưỡng được đức Thế Tôn trong con, con nuôi dưỡng được thầy và tăng thân con trong con, con nuôi dưỡng được tổ tiên cha mẹ con trong con, đó là con đang ăn cơm Như Lai. Ăn cơm Như Lai con nuôi dưỡng được cả thân và cả tâm cho con và cho các thế hệ đi trước cũng như cho các thế hệ sau con. Ngồi thảnh thơi, và ăn trong chánh niệm là con được Thế Tôn nuôi dưỡng và con cũng đang nuôi dưỡng Thế Tôn và cả gia đình tâm linh và huyết thống của con. Là người xuất gia, con biết rằng từ giờ phút con tiếp nhận ba y và một chiếc bình bát là con sẽ không còn sợ đói, sợ lạnh và sợ không có nhà để ở, tại vì con đã được chấp nhận vào ở nhà Như Lai, để được mặc áo Như Lai và ăn cơm Như Lai. Con biết nếu con chấp trì giới luật và uy nghi, thì tứ chúng sẽ nuôi con, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, tại vì con đã được chấp nhận là con của đức Như Lai, và con không còn lo sợ đói, sợ rét và tứ cố vô thân.
Con biết chừng nào con còn biết ơn thì chừng đó con còn có hạnh phúc. Con biết ơn vì con đã được hạnh ngộ tam bảo và được tam bảo cứu vớt, nuôi dưỡng và che chở. Con biết ơn cha mẹ, ơn thầy, ơn bè bạn, ơn chúng sinh. Con biết ơn tất cả những ai đã tạo cho con khung cảnh và điều kiện để con có thể tu tập, chuyển hóa, độ người và giúp đời. Con nguyện sống tinh cần và tỉnh thức để luôn luôn nhớ rằng con là kẻ may mắn và con đang có rất nhiều điều kiện thuận lợi để tu tập và để có hạnh phúc. Con xin thực tập để ý thức biết ơn được thắp sáng trong con, để con đừng bao giờ trở nên kẻ vô ơn, bạc bẻo, chỉ biết bất mãn và chê trách mà không thấy được những điều kiện của hạnh phúc mà con đang có. Con nguyện không bao giờ dám quên công ơn cha mẹ, công ơn thầy tổ, công ơn bằng hữu và mọi loài chúng sanh. Chánh niệm giúp cho con biết ơn, giúp cho con nhớ rằng con không phải là người vô ơn bất nghĩa, và giúp cho con tiếp tục sống hạnh phúc trong từng giây phút của đời sống hàng ngày.
Địa Xúc
Xin đức Thế Tôn, bậc hiểu thấu thế gian, các vị thánh tăng và tổ tiên chứng minh cho con trong khi con lạy xuống ba lạy (C)