Living in The Present
Lord BUDDHA, I recognize my deep habit energy of forgetfulness. I often allow my mind to think about the past, so that I drown in sorrow and regret. This has caused me to lose so many opportunities to be in touch with the wonderful things of life present only in this moment. I know there are many of us whose past has become our prison. Our time is spent complaining or regretting what we have lost. This robs us of the opportunity to be in touch with the refreshing, beautiful, and wonderful things that could nourish and transform us in the present moment. We are not able to be in touch with the blue sky, the white clouds, the green willow, the yellow flowers, the sound of the wind in the pine trees, the sound of the running brook, the sound of the singing birds, and the sound of the laughing children in the early morning sunlight. We are also not able to be in touch with the wonderful things in our own selves.
We are unable to see that our two eyes are two precious jewels. When we open our eyes we can be in touch with the world of ten thousand different colors and forms. We do not recognize that our two ears are two wonderful sense organs. If we were to listen attentively with these two ears, we would hear the soft rustling of the wind in the branches of the pine, the twittering of the golden oriole, or the sound of the rising tide as it plays its compelling music on the seashore in the early morning. Our hearts, lungs brains, as well as our capacity to feel, think, and observe are also wonders of life. The glass of clear water or golden orange juice in our hands is also a wonder of life. In spite of this I am often unable to be in touch with the way of life is manifesting in the present moment, because I do not practice mindful breathing and mindful walking to return to the present moment.
Lord Buddha, please be my witness. I promise I shall practice to realize the teaching you have given us. I know that the Pure Land is not an illusory promise for the future. The Pure Land is available to me now, wonderful in all aspects. The path of red earth with its border of green grass is the Pure Land. The small golden and violet flowers are also the Pure Land. The babbling brook with small, shiny rocks lying in its bed is also the Pure Land. Our Pure Land is not only the fragrant lotuses and bunches of chrysanthemums, but is also the mud which nourishes the roots of the lotus and the manure which nourishes the chrysanthemums.
The Pure Land has the outer appearance of birth and death, but looking deeply I see that birth and death are interdependent. One is not possible without the other. If I look even more deeply, I will see that there is no birth and no death; there is only manifestation. I do not have to wait for this body to disintegrate in order to step into the Pure Land of the Buddha. By the way I look, walk, and breathe I can produce the energies of mindfulness and concentration, allowing me to enter the Pure Land and to experience all the miracles of life found right in the here and now.
Touching the Earth
Lord Buddha, I touch the earth twice to be deeply in touch with you and with the Pure Lane of the present moment. [Bell]
Tịnh Độ Đang Có Mặt
Khải Bạch
Kính bạch đức Thế Tôn, con nhận diện được trong con tập khí sâu dày của thất niệm. Con hay để tâm suy nghĩ về quá khứ, chìm đắm trong những đau buồn hoặc tiếc nuối liên hệ tới quá khứ, do đó con đã đánh mất rất nhiều cơ hội tiếp xúc với những mầu nhiệm của cuộc sống có mặt trong giờ phút hiện tại. Con đã từng thấy những người không có khả năng sống cuộc đời họ trong giây phút hiện tại: quá khứ đã trở thành một cái nhà tù giam hãm họ, họ chỉ để thì giờ của họ để khóc than hoặc tiếc nuối về quá khứ, cho nên họ không còn cơ hội nữa để được tiếp xúc với những gì tươi mát, đẹp đẽ, mầu nhiệm có tính cách nuôi dưỡng và chuyển hóa đang có mặt trong hiện tại. Họ không tiếp xúc được với trời xanh, mây bạc, liễu biếc, hoa vàng, tiếng thông reo, tiếng suối chảy, tiếng chim hót hay tiếng cười đùa của trẻ thơ trong nắng sớm. Họ cũng không tiếp xúc được với những mầu nhiệm trong bản thân họ. Họ không thấy được hai mắt họ là những hạt minh châu: mở mắt ra là họ có thể tiếp xúc ngay với thế giới của muôn mầu và muôn vẻ. Họ không thấy được hai tai họ là hai cảm quan kỳ diệu: lắng tai chú ý là họ nghe được tiếng gió rủ rỉ qua cành thông, tiếng ca hát líu lo của chim oanh vàng hay tiếng hải triều đang tấu khúc nhạc trầm hùng buổi sáng. Trái tim, buồng phổi, não bộ cũng như khả năng cảm nhận, tư duy, quán tưởng của họ cũng là những nhiệm mầu của sự sống. Ly nước trong hay trái cam vàng trên tay họ cũng là những nhiệm mầu của sự sống. Vậy mà họ đã không có khả năng tiếp xúc với những biểu hiện ấy của sự sống, cũng chỉ vì họ đã không biết sử dụng hơi thở và bước chân chánh niệm để tập trở về với giây phút hiện tại.
Xin đức Thế Tôn chứng minh cho con. Con xin hứa với Ngài là con sẽ tập không hành xử như những người ấy. Con biết rằng tịnh độ không phải là một ý niệm mơ hồ hoặc một hứa hẹn hão huyền về tương lai. Con biết tịnh độ đang thực sự có mặt cho con với những mầu nhiệm của nó. Con đường đất đỏ với hai bờ cỏ xanh là tịnh độ. Những đóa hoa vàng tím bé nhỏ kia cũng là tịnh độ. Dòng suối róc rách kia và những hòn cuội nằm yên trong lòng suối cũng là tịnh độ. Tịnh độ của con không phải chỉ là những đóa sen, những chồi cúc, mà còn là đất bùn nuôi dưỡng các rễ sen, là phân xanh để nuôi dưỡng những cành cúc. Tịnh độ của con bề ngoài dường như có sinh có diệt, nhưng nhìn kỹ thì diệt sinh nương nhau mà biểu hiện, và nếu nhìn sâu hơn nữa thì không hề có diệt có sinh. Con biết là nếu hàng ngày thực tập chuyên cần, con có thể chế tác năng lượng niệm định và tuệ, và với năng lượng ấy con có thể luôn luôn trở về giây phút hiện tại để tiếp xúc với tịnh độ trong giây phút ấy. Con biết con không cần đợi cho hình hài này tan rã mới bắt đầu đi vào tịnh độ. Con biết con có thể đi vào tịnh độ ngay bây giờ và ở đây, nếu con có được một ít năng lượng chánh niệm và chánh định. Mà các năng lượng này, con có thể chế tác được bằng bước chân, hơi thở và cái nhìn của con.
Địa Xúc
Con xin lạy xuống hai lạy để tiếp xúc sâu sắc với đức Thế Tôn và cũng để tiếp xúc sâu sắc với tịnh độ của giây phút hiện tại. (C)